Liên Hệ | English
Danh Mục
Giới thiệu
Phổ biến kiến thức
Tư vấn
Cuộc sống sau điều trị
Bệnh học ung thư
Dịch vụ y tế
Ung thư trẻ em
Công trình nghiên cứu
Diễn dàn
Tin tức & Sự kiện
Hợp tác
Liên hệ
Đường dây nóng
Liên Kết Website
Tìm kiếm
 
Counter engine
HTML Hit Counters
Giới thiệu

Câu chuyện của Autumn

Autumn được sinh ra vào 8 giờ 32 phút buổi sáng ngày 19 tháng 2 năm 1999, nhờ mổ đẻ. Bé nặng 7 Ibs 14 oz và dài 19 inches. Bác sĩ nói rằng đây là một cô bé hoàn hảo. Bé rất khoẻ mạnh và dễ thương. Khi chúng tôi đưa bé về nhà, bé ngủ suốt ngày và lúc nào cũng rất đáng yêu với điều kiện là bé no bụng. Cô bé chưa bao giờ ốm và chỉ có một lần bị sốt khi bị nhiễm khuẩn đường tiết niệu lúc 20 tháng tuổi.
Autumn bắt đầu thấy mệt vào cuối tháng 2, ngay sau sinh nhật lần thứ 6, và tôi nghĩ rằng do bé đi ngủ rất muộn và dậy sớm khi đi học mẫu giáo. Buổi tối chúng tôi thường đi chơi ở một số nơi như đi khiêu vũ, chơi bóng rổ với chị gái bé hay đến cửa hàng bách hoá. Chúng tôi không nghĩ nhiều về tình trạng của bé nhưng sau đó vùng hàm bên trái của bé sưng to lên. Để chắc chắn chúng tôi đưa bé đến bác sĩ nhi khoa. Hạch ở vùng đó bị sưng to và bác sĩ đã cho kháng sinh, hẹn chúng tôi khám lại nếu bệnh ngày càng tồi đi.
Bệnh không giảm đi, vì thế chúng tôi đưa bé quay trở lại với bác sĩ nhi khoa và họ đã khuyên chúng tôi nên đưa bé đến bác sĩ nha khoa để biết chắc chắn là răng hàm của bé bình thường. Họ đã chụp X quang nhưng không tìm thấy điều gì nghi ngờ nhưng để yên tâm họ đưa chúng tôi đến gặp bác sĩ phẫu thuật khoang miệng. Bác sĩ này cũng không biết chắc chắn điều gì đang diễn ra, ông ấy nghĩ có thể đó là ap-xe nên đã quyết định mổ. Không tìm thấy gì bất thường nhưng ông ấy muốn làm sinh thiết mô lợi để khẳng định chắc chắn có bệnh ở đó không. Ông cho rằng tất cả mọi thứ đều tốt và không nghĩ đây là một loại ung thư nào đó.
Đây là những trải nghiệm  tồi tệ nhất trong cuộc đời của Autumn bởi vì chúng tôi không biết bác sĩ dự định sẽ làm gì và cũng không thể nói cho bé biết về những gì bác sĩ có thể làm. Bác sĩ đã gây tê quanh lợi. Ông ấy đã không giải thích gì để làm yên lòng bé nên bé rất hoảng sợ. Cháu đã khóc và muốn chúng tôi ở gần nhưng không thể được vì phòng thủ thuật không đủ rộng cho tất cả mọi người. Tôi cảm thấy bất lực và có tội vì chúng tôi, hai người mà bé tin cậy đã đưa bé đến đây, làm cho bé cảm thấy đau đớn và hoảng sợ. Thế nhưng cô bé đã là một người lính thực sự, bé đã chiến đấu và nhờ thế mà mọi chuyện đã tốt đẹp.
Bé đã có 4 mũi khâu trên đường rạch da. Mẫu mô đã được gửi đến khoa Giải phẫu bệnh ở Morgantown. Bé cũng được xét nghiệm máu và chỉ phát hiện được có lượng hemoglobin giảm nhẹ. Bé trông vẫn hơi xanh và mệt nhưng không có triệu chứng nào xuất hiện thêm. Thứ hai ngày 4 tháng 4, bác sĩ nhắn tin đểchúng tôi gọi điện đến văn phòng của ông và sau 5 lần gọi chúng tôi mới nói chuyện được với ông. Linh tính mách bảo chúng tôi rằng đã có chuyện rất nghiêm trọng. Tôi đã không thể gọi điện vì trong sâu thẳm tôi biết rằng có điều gì đó không hay và tôi rất sợ.
Bố bé đã gọi cho bác sĩ và ngay sau đó đã gọi lại cho tôi, tôi linh cảm thấy có điều gì đó rất tồi tệ. Bác sĩ nói rằng kết quả giải phẫu bệnh cho thấy bé đã bị u lympho hoặc bạch cầu cấp. Ông đã sắp xếp cho Autumn có một cuộc hẹn với bác sĩ Wollman tại bệnh viện nhi đồng ở Pittsburgh vào ngày hôm sau. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được ngày ấy.
Chúng tôi không mong chờ điều gì khi đến bệnh viện nhi đồng vào buổi sáng hôm sau. Họ nói chúng tôi phải chuẩn bị nghỉ lại ở đó nếu cần thiết. Bé gặp bác sĩ Wollman và ông vẫn chưa biết chính xác điều gì đang diễn ra vì không có triệu chứng nào khác xuất hiện thêm. Ông nói có thể có nhiễm trùng và không thể kết luận bệnh bạch cầu cấp nhưng ông muốn chúng tôi ở lại để kiểm tra tuỷ xương và tuỷ sống cho bé. Bé được nhập viện và cuộc kiểm tra tiến hành vào ngày hôm sau.
Bé đã được chụp X quang ngực, chụp cộng hưởng từ hạt nhân ở đầu, cổ và ngực, chọc tuỷ xương và tuỷ sống. Thứ 5 ngày 7 tháng 4, bác sĩ Wollman đến khi chúng tôi đang xem ti vi và Autumn đang ăn trưa. Ông kéo ghế và nói chúng tôi cần nói chuyện. Ông đã có kết quả kết quả chọc tuỷ xương và tế bào ung thư chiếm 80% trong tuỷ của bé. Kết quả chọc tuỷ sống, chụp X quang và cộng hưởng từ hạt nhân đã rất rõ ràng. Ông nói “ bệnh này có thể điều trị và chữa khỏi, cô bé sẽ khoẻ mạnh”. Bé mắc một biến thể của typ Garden [“Garden Type Variety”] là thể bệnh có tiên lượng tốt nhất. Tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút đó. Tôi cảm thấy ngạt thở và muốn thoát ra khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này. Autumn ngồi vào trong lòng tôi và hỏi “ Có điều gì tồi tệ phải không mẹ ?”. Tôi biết nói gì đây, rõ ràng là tôi đã khóc và bé nói “ Mẹ đừng khóc, mọi việc sẽ ổn thôi”.
Bé đã là sức mạnh tinh thần của tôi từ đó và trong suốt một năm sau đó, trải qua rất nhiều lần tiêm, phẫu thuật đặt cửa truyền hoá chất, chọc tuỷ sống, điều trị hoá chất, uống hàng trăm viên thuốc, 3 lần ở lại bệnh viện, phòng cấp cứu khi bị sốt, 5 lần truyền máu. Và trong thời gian đó, bé vẫn là một cô gái bé nhỏ rất vui vẻ và dũng cảm, động viên tinh thần của tất cả mọi người mặc dù không được làm những việc mà bạn của bé có thể đang làm. Bé đã dạy chúng tôi rất nhiều bài học và chúng tôi thật may mắn vì đã có Autumn giống như hơi thở của chúng tôi vậy. Bé thật lạ lùng và trông vẫn rất xinh xắn. Bé vào học cấp 1 và luôn nhận được điểm A. Bây giờ bé có thể đọc được một chương của cuốn sách và rất thú vị với những kiến thức khoa học tại trường. Bé rất hiếu động. Bé chơi bóng mềm, khúc côn cầu, bóng rổ, bóng đá và học vi-ô-lông. Autumn đã kết thúc đợt điều trị duy trì cuối cùng vào tháng 6 năm 2007.


mẹ Donna – BS Thu Nga dịch

Giới thiệu chung

1/16/2024 12:34:07 AM
<p><strong>Chuyen cua chau Nguyen Ngoc Khanh</strong></p>
<p>Anh <strong>Đặng Đ&igrave;nh Thiết</strong><br/>(ảnh chụp năm 2006)</p>
<p><strong>Sach da xuat ban</strong></p>
<p><strong>Sach da xuat ban</strong></p>
<p><strong>Sach da xuat ban</strong></p>
<p><strong>Sach da xuat ban</strong></p>
<p><strong>Sach da xuat ban</strong></p>
<p><strong>Sach da xuat ban</strong></p>